Tôi sống trong một ngôi làng nhỏ yên tĩnh với những con đường rợp bóng cây, hàng xóm đều hòa đồng và thân thiện. Mỗi sáng thức dậy tôi thường ngắm nhìn những hàng cây xanh tươi bên ngoài cửa sổ, cảm nhận không khí mát mẻ từ dòng sông nhỏ gần đó. Tuy nhiên, cuộc sống của tôi bị đảo lộn khi hàng xóm của tôi bắt đầu chơi các trò chơi kỳ lạ mà tôi không thể hiểu.
Họ gọi đây là trò chơi 'Lái xe vào nhà'. Họ cố gắng điều khiển xe hơi của họ từ xa để lái qua cánh cửa nhà của hàng xóm. Đôi khi, họ còn sử dụng những thiết bị như máy tính, điện thoại di động để điều khiển. Tiếng cười đùa, tiếng còi xe, tiếng la hét vang vọng khắp cả khu phố. Điều này thật khó chịu và khiến tôi không thể tập trung vào công việc của mình.
Một ngày nọ, hàng xóm của tôi đã tổ chức một bữa tiệc lớn ngoài sân vườn. Họ mời hàng chục người bạn đến tham gia trò chơi 'Cưỡi ngựa qua hàng rào'. Tất cả mọi người đều phải cưỡi ngựa qua hàng rào, và ai cưỡi được qua hàng rào đầu tiên sẽ thắng. Tiếng ngựa kêu và tiếng người reo hò đã làm rung chuyển cả khu phố, khiến cho mọi người đều phải chú ý.
Hơn nữa, hàng xóm của tôi còn có một trò chơi rất kỳ lạ khác, họ gọi đó là 'Đua xe đạp'. Nhưng khác biệt là, thay vì đạp chân, họ điều khiển xe đạp của mình bằng cách sử dụng dây cáp từ xa. Những cuộc đua không ngừng nghỉ kéo dài từ buổi sáng tới tận đêm khuya. Tôi đã nhiều lần phải ra nhắc nhở họ rằng họ đang làm phiền mọi người, nhưng họ vẫn không nghe.
Một thời gian sau, hàng xóm của tôi lại phát hiện ra một trò chơi mới, họ gọi đó là 'Climb the Wall'. Mỗi người sẽ được trang bị một cặp giày đặc biệt có khả năng dính vào tường, họ phải cố gắng leo lên tường một cách nhanh nhất có thể. Tiếng chân đạp vào tường, tiếng còi, tiếng hò reo từ hàng xóm của tôi đã làm cho không khí trong khu phố trở nên sôi động hơn bao giờ hết.
Nhưng dù thế nào đi nữa, hàng xóm của tôi cũng không thể hiểu được sự phản đối từ hàng xóm khác. Tôi và mọi người hàng xóm khác đều muốn có một môi trường sống bình yên, yên tĩnh. Nhưng những cuộc vui của họ, những trò chơi kỳ lạ của họ đã phá hỏng hoàn toàn điều này. Tôi đã thử nhiều cách để ngăn chặn tình trạng này, nhưng đều thất bại.
Sau cùng, tôi quyết định tìm đến sự giúp đỡ từ cảnh sát. Cảnh sát đã đến, nhưng họ cũng chỉ khuyên họ cần kiểm soát lại và không gây phiền phức cho hàng xóm. Điều này khiến tôi vô cùng thất vọng. Tôi biết hàng xóm của tôi chỉ đang cố gắng giải trí, nhưng họ cần phải hiểu rằng họ đang làm phiền mọi người xung quanh họ.
Đến bây giờ, tôi vẫn đang đấu tranh để giữ cho cuộc sống yên tĩnh của mình. Nhưng mỗi lần nghĩ đến hàng xóm của tôi, tôi không thể tránh khỏi cảm giác bực bội. Họ thực sự cần phải tìm cách giải trí mà không ảnh hưởng đến hàng xóm xung quanh.
Tôi chỉ hy vọng họ sẽ tìm ra được cách để tận hưởng cuộc sống mà không gây phiền phức cho người khác. Mọi người đều xứng đáng có một không gian sống thoải mái, bình yên, không có tiếng ồn, không có trò chơi gây phiền nhiễu.