Một ngày lạnh lùng, trời nắng tràn đầy mây mù, Đỗ Vĩnh đã bước ra khỏi cửa trại. Sau hai năm ở trong bế mạc, anh cảm nhận được không khí tự do của thế giới bên ngoài thật kỳ diệu. Cuộc sống tự do, tự do, tự do... Có vẻ như tất cả đều thuộc về anh.
Nhưng thật ra không. Đỗ Vĩnh đã biết điều đó từ lâu. Khi còn ở trong bế mạc, anh đã nghe nói về trò chơi “Đồng hạ” của người ta. Nó không chỉ là một trò chơi, mà còn là một cuộc đấu tranh sinh tử trong xã hội.
Trước khi vào tù, Đỗ Vĩnh là một trong những người nổi tiếng trong giới trộm. Có thể nói, anh đã từng là “bố” của một số người trong xã hội này. Khi còn tự do, anh có thể dễ dàng tìm được mọi thứ cần thiết, từ tiền mặt đến vũ khí.
Nhưng sau khi ra khỏi tù, mọi thứ đều thay đổi. Thời đại đã tiến bộ rất nhiều, công nghệ và pháp luật đã phát triển rất nhanh. Trong hai năm ở trong bế mạc, Đỗ Vĩnh đã bỏ cuộc sống của mình lại.
Anh bắt đầu chơi trò chơi “Đồng hạ” ngay khi ra khỏi tù. Nó không chỉ là một trò chơi, mà còn là một cuộc đấu tranh sinh tử để tìm kiếm sự tự do và sự ưu tú. Trong trò chơi này, mỗi người đều là một con cá thể độc lập, phải tự mình tìm kiếm đường ra khỏi bế mạc xã hội.
Trước hết, Đỗ Vĩnh phải tìm hiểu cách sống trong thời đại mới. Anh bắt đầu học các kỹ năng mới, từ cách sử dụng điện thoại di động đến cách mua sắm trên mạng. Anh cũng phải học cách đối phó với những người khác trong xã hội. Có thể nói, đây là một cuộc đào tạo mới cho anh.
Trong quá trình này, Đỗ Vĩnh gặp rất nhiều khó khăn. Có khi anh phải đối mặt với những người đã từng là “bố” của mình, nhưng họ đã trở thành những kẻ thù địch trong thời đại mới. Có khi anh phải đối mặt với những người mới, những kẻ không biết trước và có thể trở thành đối thủ của mình trong tương lai.
Nhưng Đỗ Vĩnh không ngừng chiến đấu. Anh biết rằng nếu không chiến đấu, sẽ chỉ là một con thối chết trong xã hội này. Anh bắt đầu xây dựng mạng lưới của mình, tìm kiếm những người có cùng chí hướng và cùng mục đích với mình. Anh cũng bắt đầu tham gia vào các hoạt động bất hợp pháp để kiếm tiền và duy trì sự tự do của mình.
Trong quá trình này, Đỗ Vĩnh cũng gặp được những người tốt. Có những người giúp anh hiểu thế giới bên ngoài hơn nữa, giúp anh giải quyết khó khăn và đưa anh vào các hoạt động mới. Anh cũng gặp được những người đã từng là đối thủ của mình, nhưng cuối cùng trở thành bạn bè và đồng minh của mình.
Cuối cùng, Đỗ Vĩnh đã tìm được con đường ra khỏi bế mạc xã hội này. Anh không chỉ trở thành một người tự do và tự trị, mà còn trở thành một người có thể bảo vệ bản thân và gia đình của mình. Anh cũng bắt đầu xây dựng cuộc sống mới của mình, không ngừng học tập và phát triển bản thân.
Nhưng điều quan trọng nhất là, Đỗ Vĩnh đã nhận thức được sự thật về cuộc sống tự do và tự trị. Nó không chỉ là sự tự do về vật chất mà còn là sự tự do về tinh thần và tình cảm. Trong cuộc sống tự do này, mỗi người đều phải chịu trách nhiệm cho chính mình và gia đình của mình.
Đó chính là lý trí mà Đỗ Vĩnh đã học được từ trò chơi “Đồng hạ”. Trong cuộc sống tự do này, không có ai có thể bảo vệ bạn như chính bạn bảo vệ chính mình vậy. Chỉ có bạn mới có thể bảo vệ được sự tự do và sự ưu tú của chính mình.