MỬA TRẠI VỄN CỦA LỆ SỬ ĐỘI
1. Mơ hồa và sự hiện thực
Mơ hồa là một con chó nhỏ, một trong số những con chó nhỏ của gia đình. Nó không có tên thật, chỉ được gọi là "Mơ hồa" bởi mọi người trong gia đình. Mơ hồa không phải là một con chó được chọn ý thức, mà là một con chó được nhận về nhà khi nó còn rất nhỏ. Nó không có nhiều đặc điểm đặc biệt, nhưng có thể nói rằng nó có một sự sống động và vui vẻ vô cùng đặc thù.
Mơ hồa thường đi chơi với các con chó khác trong khu phố, đi bộ trên đường phố, chạy theo xe đạp, hay đơn giản chỉ là đi bộ trong khu nhà. Nó không bao giờ lo lắng về sự nguy hiểm, luôn vui vẻ và vui vẻ. Thường thì nó chỉ đơn giản là chạy theo xe đạp hoặc đi theo một con chó khác, nhưng đôi khi nó cũng chơi một trò chơi đặc biệt - trò chơi "Sự hiện thực".
Sự hiện thực là một trò chơi mà Mơ hồa chơi với các con chó khác. Nó không có quy tắc cụ thể, chỉ đơn giản là chạy theo một con chó khác và cố gắng bắt chạm vào nó. Nếu nó bắt chạm vào đối phương, nó sẽ nhảy lên và nhảy xuống, vui vẻ như thể đã thắng được một chiến thắng lớn. Nếu đối phương thắng, nó sẽ ngồi xuống và nhảy lên, như thể thất bại. Trong trò chơi này, Mơ hồa không bao giờ lo lắng về tổn thương, chỉ đơn giản là vui vẻ và vui vẻ.
Trong một ngày mát mẻ, Mơ hồa chơi trò chơi "Sự hiện thực" với một con chó khác. Nó chạy theo nó trên đường phố, nhảy lên và xuống, vui vẻ như thể đã chiến thắng thế giới. Tuy nhiên, trong một lần nhảy, nó bị mù quái và rớt chân. Nó ngừng lại, nhìn xuống chân của mình, rồi nhìn lên mặt người khác, như thể không thể tin được điều gì. Sau đó, nó đứng dậy, chạy theo con chó khác, nhưng không còn nhảy lên và xuống như trước nữa. Nó chạy theo chúng, nhưng không còn vui vẻ nữa.
Một người trong gia đình Mơ hỗa chính là cô gái trăm năm tủa, cô đã trưởng thành cô gái trăm năm tủa vào khi cô đã có Mơ hỗa. Cô đã luôn coi Mơ hỗa như một đứa trẻ yêu thương và quan tâm đến nó như đứa trẻ. Khi cô thấy Mơ hỗa bị thương trong trò chơi "Sự hiện thực", cô rất buồn. Cô đi tới Mơ hồa, nắm lấy chân của nó và nhìn xuống chân của nó. Sau đó cô đưa Mơ hồa về nhà, chăm sóc nó như chăm sóc một đứa trẻ bị thương.
Mơ hồa không biết nói gì, chỉ đơn giản là nhẹ nhàng với cô gái trăm năm tuổi. Cô gái trăm năm tuổi cũng không biết nói gì, chỉ đơn giản là chăm sóc Mơ hồa như chăm sóc một đứa trẻ yêu thương. Sau đó cô đưa Mơ hồa đến phòng tắm và rửa sạch chân của nó. Sau khi rửa sạch, cô đưa Mơ hồa về phòng ngủ và đặt nó lên giường. Cô nói với Mơ hồa: "Mơ hồa, ngủ đi. Cô ta sẽ chăm sóc ngươi."
Mơ hồa nghe nói của cô gái trăm năm tuổi, cảm thấy ấm áp và an toàn. Nó nằm xuống trên giường và ngủ đi. Cô gái trăm năm tuổi nhìn xuống Mơ hồa ngủ yên tĩnh trên giường, cảm thấy ấm áp và an toàn cũng vậy. Sau đó cô đi ra khỏi phòng ngủ và đi vào phòng ăn uống lấy đồ ăn cho Mơ hồa ăn uống sau khi thức dậy.
Trong ngày hôm sau, Mơ hồa lại chạy tới khu phố chơi trò chơi "Sự hiện thực" với các con chó khác. Nó vẫn vui vẻ như trước, nhưng không còn nhảy lên và xuống như trước nữa. Nó chạy theo chúng, nhưng không còn vui vẻ nữa. Nó biết rằng nó đã bị thương trong trò chơi hôm qua, và điều này khiến nó cảm thấy đau đớn và thương tổn. Tuy nhiên, nó vẫn chơi trò chơi này vì nó yêu thích sự linh hoạt và vui vẻ của nó.
Một người trong gia đình Mơ hỗa là chảng trai trăm năm tủa, chảng trai có Mơ hỗa khi cô gái trăm năm tủa đã có bạn em này. Chảng trai trăm năm tủa luôn coi Mơ hỗa như một đứa trẻ yêu thương và quan tâm đến nó như đứa trẻ. Khi chảng trai thấy Mơ hỗa bị thương trong trò chơi "Sự hiện thực", ông rất buồn. Ông đi tới Mơ hồa, nắm lấy chân của nó và nhìn xuống chân của nó. Sau đó ông đưa Mơ hồa về nhà, chăm sóc nó như chăm sóc một đứa trẻ bị thương.
Mơ hồa không biết nói gì, chỉ đơn giản là nhẹ nhàng với chảng trai trăm năm tủa. Chảng trai trăm năm tuổi cũng không biết nói gì, chỉ đơn giản là chăm sóc Mơ hỗa như chăm sóc một đứa trẻ yêu thương. Sau đó ông đưa Mơ hồa đến phòng tắm và rửa sạch chân của nó. Sau khi rửa sạch, ông đưa Mơ hồa về phòng ngủ và đặt nó lên giường. Ông nói với Mơ hồa: "Mơ hồa, ngủ đi. Cha ta sẽ chăm sóc ngươi."
Mơ hồa nghe nói của chảng trai trăm năm tuổi, cũng cảm thấy ấm áp và an toàn như hôm qua. Nó nằm xuống trên giường và ngủ đi. Chảng trai trăm năm tuổi nhìn xuống Mơ hỗa ngủ yên tĩnh trên giường, cũng cảm thấy ấm áp và an toàn như hôm qua. Sau đó ông đi ra khỏi phòng ngủ và đi vào phòng ăn uống lấy đồ ăn cho Mơ hỗa ăn uống sau khi thức dậy.
Trong ngày hôm sau, Mơ hồa lại chạy tới khu phố chơi trò chơi "Sự hiện thực" với các con chó khác. Nó vẫn vui vẻ như trước, nhưng không còn nhảy lên và xuống như trước nữa. Nó biết rằng nó đã bị thương trong trò chơi hôm qua và điều này khiến nó cảm tháy đau đớn và thương tổn. Tuy nhiền, nó vận vậy chính làm như vấn khiến nó yêu thứng sự linh hòa và vui vẻ của củng củng củng củng củng củng củng củng củng củng củng củng củng củng củng củng củng củng củng củng củng củng củng củng củng củng củng củng củng củng củng củng củng củng củng củng củng củng củng củng cùng vấn khiến nó yêu thứng sự linh hòa và vui vè củn củn củn củn củn củn củn củn củn củn củn củn củn củn củn củn củn củn củn củn củn củn củn củn củn củn củn củn củn củn củn củn củn củn củn củn củn củn củn củn củn củn củn củn củn củn vấn khiến nó yêu thứng sự linh hòa và vui vè cực cực cực cực cực cực cực cực cực cực cực cực cực cực cực cực cực cực cực cực cực cực cực cực cực cực cực cực cực cực cực cực cực cực cực cức cực cức cức cức vụ